ng tỏa ra từ trên người của Vu Phượng Vũ, cùng với hơi thở thơm tho thoát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, nên tinh thần sớm đã say mềm. Không có gì vui vẻ hơn việc biết được mỹ nữ cũng có tình cảm với mình, Diệp Thiên Long nhìn say đắm vào đôi mắt mỹ lệ như mộng ảo của Vu Phượng Vũ, rồi nói với giọng chứa chan tình cảm:
- Để ta cảm tạ nàng nhé, Tiểu Phi Phượng của ta.
Đột nhiên nghe thấy lời thân mật này của Diệp Thiên Long, trái tim Vu Phượng Vũ cũng phải mềm ra.
Diệp Thiên Long cúi đầu hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào ẩm ướt của Vu Phượng Vũ.
- Ưm.....
Âm thanh êm ái thoát ra từ cánh mũi thanh tú của nàng. Khi đầu lưỡi của Diệp Thiên Long tiến vào vòm miệng nhỏ bé ấm áp, Vu Phượng Vũ cảm thấy như trời đất quay cuồng, cảm giác đó càng ngọt ngào hơn so với lần đầu tiên bị hắn "cưỡng hôn", khiến nàng mê say. Thân hình mềm mại của Vu Phượng Vũ giống như bị rút hết xương, mềm nhũn tựa lên người Liễu Cầm Nhi.
Diệp Thiên Long đưa tay vòng qua sau lưng ôm chặt lấy Vu Phượng Vũ, ép sát người nàng vào cơ thể mình, thi triển "thiệt công" (công phu dùng lưỡi) cao siêu, hôn Vu Phượng Vũ đến hồn phi phách tán, hồn nhiên như không biết mình đang ở nơi nào. Hắn cảm thấy thân thể mềm mại của Vu Phượng Vũ càng lúc càng nóng, Liễu Cầm Nhi biết rõ mùi vị này nên toàn thân của nàng cũng lại càng nóng hơn.
Đang lúc hôn nhau khắn khít không rời thì tiếng bước chân của cảnh vệ ngoài trướng vang lên khiến ba người ở trong trướng bừng tỉnh. Vu Phượng Vũ vội vàng đẩy Diệp Thiên Long ra, vừa thở gấp không ngừng vừa sửa sang lại y phục bị hắn làm nhăn nhúm, má hồng đỏ lựng như hoa đào.
Cảnh vệ bước vào bẩm báo:
- Thám tử ở goài 30 dặm đã phát hiện Thú nhân quân đội của Á Tố quốc. Nhân số ước chừng hơn 10 vạn.
Diệp Thiên Long hành lễ nói:
- Đại tướng quân, tiểu tướng xin cáo từ.
Vu Phượng Vũ đến trước mặt hắn, nhìn hắn đầy thâm tình, nói:
- Nhất định phải cẩn thận!
Tình thâm ý trọng của mỹ nhân khiến Diệp Thiên Long mê mẩn tâm thần. Hắn cực kỳ hưng phấn rời khỏi trướng.
Kim Phượng Vệ đều là cảnh vệ đã theo bên người Vu Phượng Vũ nhiều năm, nhìn thấy cử chỉ chưa từng có này, bất giác ngẩn người tròn mắt. Nhưng giờ phút này trong mắt Vu Phượng Vũ chỉ có hình bóng Diệp Thiên Long, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt kỳ dị của Kim Phượng Vệ đó.
Liễu Cầm Nhi đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi:
- Phượng tỷ, chàng sẽ thành công chứ?
Vu Phượng Vũ biết được Cầm Nhi chỉ vì "quan tâm tắc loạn" (quan tâm quá đâm ra lo sợ) , nên mỉm cười đáp:
- Yên tâm, người cử theo hắn chính là binh đội tinh nhuệ của chúng ta, thực lực của "Lợi trảo" thế nào thì muội phải biết chứ. Hơn nữa, chẳng lẽ muội không tin tỷ sao?
Lời này nói ra khiến Liễu Cầm Nhi xấu hổ cười trừ. Nàng biết trong Phượng Vũ quân đoàn, đội quân được xưng là "Lợi trảo" là những kỵ binh có chiến lực siêu quần.
ooo0ooo
Mặt trời mọc xua tan sương mù bao phủ trên bình nguyên. Quân đội Pháp Tư Đặc sớm đã bày xong thế trận, bố trí ngay ngắn thành đội hình vững chắc. Vu Phượng Vũ mặc trên người "thất thải giáp" (áo giáp 7 màu) đứng vững vàng giữa trận, mắt nhìn theo Diệp Thiên Long cùng đội quân của hắn đang cấp tốc rời khỏi đội hình của quân Pháp Tư Đặc, đôi mắt to trong veo của nàng hiện lên thần sắc rất phức tạp.
Vu Phượng Vũ thầm hận mình vì sao lại trở nên mềm yếu khi ở trước mặt nam nhân nổi danh phóng đãng háo sắc này, thậm chí còn để ý đến hắn, ở trước mặt hắn còn nảy sinh khát vọng muốn được hắn ôm vào lòng, nàng lúc ấy so với nàng vốn xưa nay kiên cường quả cảm thật giống như hai người khác biệt. Những ngày tháng hạnh phúc thuở nhỏ khẽ lướt qua trong đầu nàng, thiếu niên thật thà trong trí nhớ cũng đã không còn tồn tại, những thay đổi quá lớn vì thời gian đã khiến cho nàng không cách nào tưởng tượng nổi. Tuy nói nam nhân thời nào cũng phong lưu háo sắc, nhưng có thể danh tiếng phong lưu truyền xa như thế thì thật khiến người ta phải nhìn lại bằng con mắt khác.
Vu Phượng Vũ không cầm được tự hỏi lòng mình: “Hắn có gì tốt đâu chứ? Hắn có đáng để mình và Cầm muội yêu thương như thế không?" Nghĩ đến đó Vu Phượng Vũ bất giác nhìn sang Liễu Cầm Nhi, một thân huyền giáp, thâm tình vô hạn nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Long. Trong lòng Vu Phượng Vũ đau xót nghĩ thầm: "Cầm Nhi à, không phải là tỷ oán giận, thật sự là nam nhân này khiến trái tim tỷ không cách nào yên ổn được. Tỷ chỉ muốn trở lại là chính bản thân mình, đừng hận tỷ!"
Vu Phượng Vũ biết Á Tố vừa chấm dứt nội chiến, lần này thò bàn tay đen đến khu Đại Hồ, tuyệt đối sẽ xuất hết toàn lực. Sư Tử Vương chiến tích lẫy lừng hẳn sẽ đích thân ra tay. Như thế, Diệp Thiên Long quấy nhiễu từ sau lưng địch rất có thể sẽ hai mặt thụ địch, đối với Diệp Thiên Long chỉ có hơn hai vạn nhân mã trong tay thì việc thất bại là chuyện hiển nhiên, thậm chí toàn quân có thể sẽ bị tiêu diệt nữa.
Vu Phượng Vũ ngẩn người nhìn bóng dáng mờ dần của Diệp Thiên Long, trong lòng không ngừng nổi sóng, nàng cảm thấy trái tim của mình không còn thuộc về mình nữa, giống như nó đã theo Diệp Thiên Long rời đi rồi. "Chẳng lẽ ta đã không thể tự kiềm chế được nữa hay sao?" Ở một góc nào đó trong trái tim Vu Phượng Vũ bắt đầu mở rộng. Nàng cảm thấy nỗi đau trong tim lại tăng thêm, sự khích động mãnh liệt khiến Vu Phượng Vũ thiếu chút nữa đã kêu lớn lên, có lẽ lần này, hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời nàng, Liễu Cầm Nhi sẽ vĩnh viễn không còn được gặp hắn nữa.
"Làm thế này có đúng không?" Vu Phượng Vũ cảm thấy bản thân mình dao động. Ký ức ẩn tại nơi sâu kín nhất trong lòng nàng càng lúc càng hiện lên rõ ràng trong đầu, trong lúc lơ đãng, thì ra trái tim nàng đã chứa đầy tư niệm với nam nhân này. Trước kia mặc dù không biết sự tồn tại của hắn, thì ít ra còn có cơ hội gặp lại, nhưng lần rời đi này, cũng là tự mình đẩy hắn đến bên bờ vực, nếu quả thật không được gặp lại nhau, vậy chẳng khác nào nàng đã tự tay chôn đi trái tim mình.
Vu Phượng Vũ bị tơ tình dằn vặt không ngừng nên đã không còn sự quyết đoán như xưa nữa, đủ mọi loại ý nghĩ cứ xoay như chong chóng ở trong lòng nàng. Nhưng nàng trời sinh kiên nghị quyết đoán nên rất nhanh đã tìm được phương pháp giải quyết để trấn định tâm chí.
Vu Phượng Vũ khẽ nghiến răng: "Có lẽ đây là ý muốn của thần linh, để mình gặp phải hắn, hơn nữa còn khiến mình yêu hắn đến không thể kiềm chế được. Nếu hắn chính là nam nhân của đời mình, vậy thì hắn sẽ một lần nữa bình an trở về bên mình!" Nghĩ thế xong, nàng bắt đầu thấy yên lòng.
- Hôm nay tiết trời thật đẹp!
Vu Phượng Vũ dứt bỏ tạp niệm trong lòng rồi ngửa đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm tự nói. Nàng tựa hồ như đã nhận thấy hơi thở của cuộc đại chiến, khẽ vươn ngọc thủ vỗ lên lưng chiến mã Phi Vân, Phi Vân hiểu rõ tâm ý chủ nhân ngẩng đầu phát ra một tiếng hí dài.
Nghe thấy tiếng ngựa hí quen thuộc này, tất cả binh lính của Phượng Vũ quân đoàn không loại trừ một ai lập tức phấn chấn tinh thần. Nhiều năm qua, Phượng Vũ quân đoàn đã đi theo thanh âm quen thuộc ấy mà tiễu trừ thiên quân, mỗi một binh sĩ đều hình thành một sự sùng bái gần như là tuyệt đối với Vu Phượng Vũ, chỉ cần nhìn lá Phi Phượng kỳ tung bay trong gió thì tất cả đều tin chắc rằng thắng lợi sẽ thuộc về mình. Bọn họ cũng là những người đầu tiên gọi nàng với danh xưng là "Mỹ nữ chiến thần".
Vu Phượng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua doanh trại mờ mờ phía xa của Vũ An quân, doanh trại bao phủ trong một vùng yên tĩnh, Vũ An quân tựa như không muốn xuất trận ứng địch. "Chỉ mong lão gia gia ở phía đó được bình an vô sự!" Mặc dù y là đối thủ của mình, nhưng Vu Phượng Vũ vẫn rất mực tôn trọng Cổ Mạt.
- Hậu phương có quân địch!
Kỵ binh trinh sát được phái đi dò thám tình hình đang giục ngựa chạy đến báo cáo. Phía trước 8 dặm đã thấy xuất hiện bộ binh tiên phong của Á Tố. Vu Phượng Vũ vẫn trấn định như thường, nàng hạ lệnh:
- Trận thế hồi chuyển!
Mệnh lệnh của nàng liền được kỵ binh truyền đi nhanh chóng. Trận thế khổng lồ của Pháp Tư Đặc quân bắt đầu dịch chuyển như mặt nước nổi sóng.
Thời gian tính toán thập phần chính xác, khi hàng đoàn Thú nhân bộ binh xuất hiện trong tầm mắt, thì Pháp Tư Đặc quân cũng vừa vặn xoay lại đối diện với Hùng quân đang ùa đến. Cùng lúc đó, doanh trại Vũ An quân ở đằng xa lại xảy ra đại loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy lửa cháy rực bốn bề, âm thanh chém giết vang lên ngất trời.
Hầu như toàn bộ Hùng tộc quân của Thú nhân đều là bộ binh. Mỗi một tên quân đều rất tráng kiện hung ác, thân hình cao lớn gấp rưỡi quân nhân của Pháp Tư Đặc, lại thêm da cứng thịt dày, sức lực mạnh mẽ vô cùng. Giờ đây chúng đang lao đến như bay, vừa hò reo vừa xông trận, thanh thế áp đảo lòng người. Nếu không sớm có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ bị luống cuống tay chân, kinh hồn bạt vía. Hơn nữa, tốc độ của chúng lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt mà đã vọt tới trước mặt đại quân của Pháp Tư Đặc rồi.
Pháp Tư Đặc quân nhờ đã có phòng bị từ sớm nên không hề hoang mang, quân tiễn thủ đã dàn sẵn trước trận, trước tiên là rãi một trận mưa tên ào ạt nghênh đón Á Tố quân. Sau khi bọn họ buông cung thì lập tức lùi về phía sau, còn bộ binh trang bị nặng từ phía sau cũng đã bày trận chỉnh tề, đồng loạt di động về phía trước. Họ giơ thuẫn bài thật lớn lên cao, dưới ánh mặt trời ban mai, ánh phản xạ lấp loáng chớp lóe không ngừng và rất chói mắt.
Đội Hùng binh tiên phong đã bị cung tên rửa tội nên chỉ có thể kêu thảm vang trời rồi ngã xuống, thế nhưng lớp Hùng binh phía sau vẫn hung hãn xông lên mà không hề sợ chết. Thậm chí một vài Hùng binh bị thương nhẹ còn mang theo mũi tên trên người nhưng vẫn tiếp tục lao đến. Thú nhân bộ binh cường hãn thế nào đã có thể thấy được. Tất cả bọn chúng hung hăng vung chém binh khí trên tay, gào thét điên cuồng, và nỗ lực tiếp cận trận địa Pháp Tư Đặc, bởi trong lòng bọn chúng hiểu rõ, chỉ cần có thể áp sátt để đánh cận chiến thì chắc chắn địch nhân sẽ tan rã.
Nhìn đám Thú nhân bất kể sinh tử xông lên, Vu Phượng Vũ lạnh lùng cười một tiếng, nàng khinh miệt thốt:
- Đúng là một lũ ngu xuẩn không có đầu óc!
Tuy có binh lính cường hãn như thế, nhưng sai lầm của chủ tướng khiến bọn chúng lâm vào cảnh thất bại. Nàng bình tĩnh điều động quân đội, tiếp tục đánh phủ đầu quân địch. Ma pháp sư binh đoàn sớm đã được tập hợp ở một chỗ, dưới sự bảo vệ của bộ binh nặng, đã bắt đầu phát động ma pháp công kích về phía Thú nhân. Đây là một sáng kiến của Vu Phượng Vũ, đưa những ma pháp sư ban đầu bị phân tán trong quân tụ lại một chỗ, nếu có càng nhiều ma pháp sư cùng tập trung ngâm xướng thì uy lực của ma pháp sẽ càng lớn, và hiển nhiên sẽ khiến cho địch nhân bị thương vong càng nặng.
Chỉ thấy vô số hỏa cầu và thiểm điện rơi xuống đầu bọn Thú nhân, đây là những thứ mà Thú nhân sợ hãi nhất. Theo mỗi lần xướng chú của các ma pháp sư thì lại có một lượng lớn Thú nhân ngã xuống.
Vu Phượng Vũ biết không thể để Thú nhân tiếp cận quân đội của mình, bởi vì sức chiến đấu của chúng hơn xa Pháp Tư Đặc quân, khi đánh giáp lá cà, có lẽ vài binh lính Pháp Tư Đặc cũng không thể đấu lại được một gã Hùng binh. Nhưng với sự công kích từ xa như thế thì những Hùng binh có thể lao đến gần quân Pháp Tư Đặc cũng chỉ có một số ít không đáng kể, cứ như vậy, cho dù có thể đến trước mặt Pháp Tư Đặc quân thì trước sự vây công của binh lính Pháp Tư Đặc, Hùng binh đã nhanh chóng bị chém gục không còn một tên.
Sau một canh giờ, Bặc Ca cuối cùng cũng hiểu ra sự tình nghiêm trọng, Pháp Tư Đặc không phải loại quân vừa dọa đã sợ, vừa đánh đã loạn như gã nghĩ. Nếu cứ để quân của gã xông loạn lên như thế, thì đó chỉ là một hànhh động tự sát, hơn nữa trận hình đội ngũ lúc này đã loạn, ngay cả mệnh lệnh của gã đưa ra cũng không truyền đi được. Gã nghĩ đến phải chấn chỉnh lại đội ngũ, bởi vậy liền hạ lệnh thổi tù rút quân.
Nghe thấy thanh âm "cốt địch" (tù và làm bằng xương ống) chói tai vang lên từ trong trận địa của Thú nhân, Hùng binh vốn đã tan tác sợ hãi liền xoay người bỏ chạy như thủy triều rút.
Trong khi đó, Vu Phượng Vũ chính là đang chờ cơ hội này. Nàng ra lệnh một tiếng, bộ binh nặng ở phía trước liền nhanh chóng tách ra hai bên, kỵ binh ở phía sau lập tức xông ra, đuổi theo sau lưng đám Thú nhân đang bỏ chạy và chém giết cho đám Hùng binh thân giáp tơi tả, hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Bọn chúng bỏ chảy tán loạn cả lên, cuối cùng phải rút chạy một hơi mất 10 dặm mới ổn định lại được.
Bặc Ca nổi trận lôi đình, liều mạng để bộ binh của mình dừng lại, bắt đầu tổ chức phản công. Sau khi khai chiến một giờ, song phương bắt đầu rơi vào thế giằng co, nhưng Pháp Tư Đặc quân dưới sự chỉ huy xảo diệu của Vu Phượng Vũ nên di động rất linh hoạt, dần dần chiếm được thượng phong. Vài giờ sau, Thú nhân quân bị thương vong thảm trọng, trận thế từ từ co cụm lại, nếu cứ tiếp tục như thế thì Thú nhân chắc chắn sẽ bại trận.
Nhưng lúc này, Vu Phượng Vũ chẳng hề cao hứng chút nào, bởi vì nàng dự tính là sau khi đánh lén hậu doanh của địch, Diệp Thiên Long lẽ ra phải xuất hiện ở phía sau Bặc Ca, cùng nàng tạo thành thế hai mặt giáp công. Song, cho đến giờ này mà Diệp Thiên Long vẫn chưa thấy xuất hiện, điều đó chứng minh rằng đã có chuyện xảy ra rồi. Vu Phượng Vũ thầm nghĩ: "Chẳng lẽ sự thật đúng như mình đã tính sao?" Lúc này trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng phán đoán của mình chính xác, nhưng cũng lại không đành lòng nhìn thấy tính toán của mình thành công.
Trong lúc Vu Phượng Vũ lo lắng bất an thì bụi đất bốc lên mù mịt từ phía trận doanh của Thú nhân, một cây hoàng kim Sư Tử kỳ đón gió tung bay phấp phới. Trong tiếng tù và vang dậy, viện quân của Thú nhân rốt cuộc cũgn đã xuất hiện. Vu Phượng Vũ nhất thời hoa dung thất sắc, trong lòng một chỉ cảm thấy bi thương tột cùng, lo lắng trong lòng nàng rốt cuộc đã xảy ra. Cho tới lúc này, Vu Phượng Vũ mới nhận ra Diệp Thiên Long đã chiếm cứ một địa vị vững chắc ở trong lòng nàng, mất đi hắn đã khiến cho nàng đau xót lớn đến vậy.
Việc đến nước này, Vu Phượng Vũ chỉ còn biết cố giữ vững tinh thần, chuyển đội ngũ trở thành trận thức phòng ngự, từ từ lui về phía sau. Có được cơ hội nghỉ ngơi, Bặc Ca vội vàng trọng chỉnh đội ngũ, còn Sư binh đến từ phía sau cũng rất nhanh chóng vượt qua Hùng binh, phát động công kích mãnh liệt vào quân Pháp Tư Đặc. Cùng lúc ấy, Báo binh cùng viện quân của chúng là Á Tố Lang tộc vừa đánh tan Vũ An quân cũng đang bắt đầu tiến về phía này.
Lúc này, Vu Phượng Vũ mới phát huy hết thực lực trong tài phòng thủ của nàng, tổ chức hệ thống phòng ngự cực kỳ hữu hiệu, Pháp Tư Đặc quân vừa đánh vừa lui, dần dần rời khỏi chiến trường. Chỉ có một đạo quân của Tây Phương quân đoàn vì nhất thời ham chiến nên lâm vào cảnh toàn quân bị vây, kết quả là họ nhanh chóng bị Thú nhân tàn sát không còn một ai.
Quân Pháp Tư Đặc lùi về phía sau 5 dặm, thấy Thú nhân quân thu binh hạ trại, nên họ cũng hạ trại nghỉ ngơi hồi sức. Vu Phượng Vũ biết mình phải chống đỡ quân địch tại đây trong vài ngày, chờ đợi viện quân kéo đến. Thú nhân quân ở trước mắt có binh lực lên đến gần 50 vạn, bản thân nàng phải bày mưu tính kế kỹ càng thì mới mong trụ lại được.
ooo0ooo
Trong đại doanh Thú nhân, Bặc Ca bị Sư Tử Vương Liệt Đặc chửi m...